Posts

Tackling Impatience (3)

Day 3 of Tackling Impatience: The heater repairing guy cancelled his appointment without prior notice... Only when I texted him 30 minutes before the appointment that he told me he couldn't come. Needless to say, this stirred up my impatience a great deal. I texted the guy right away when he could come then, and afterward, my landlord. I waited 10 minutes, no response, so I gave the guy a call and left a voice mail asking him to call me back once he got it. Normally, in these situations, I would react a bit more frantically which involves excessive text messaging until someone finally gives me an answer. But today, I decided to go do grocery instead :p Then I was chatting with my best friend about it. I asked her, should I be annoyed at this. She told me if it really was an emergency, then I shouldn't be, he would contact me back as soon as he was done with his thing. If it was not, then karma would come back to him for being irresponsible, so I shouldn't be annoyed eit

Tackling Impatience (2)

Day 2 of Tackling Impatience. I've been doing night shifts from midnight to 8AM for 3 weeks now. Hence, during the day, I'd try to catch some sleep. The problem is that I'm living across from the landlord's son and the thing about this guy is that he's a kid/ adolescent/ early 20s/ late teens/ etc who just started University. After all these years living by myself, changing from apartment to apartment, I've learnt it's better to NOT surround myself with YOUNG STUDENTS. Wait, maybe that's a big generalization, let me fix it to: do NOT surround yourself with people who lack COMMON SENSE and RESPECT. Montreal is an old city with her old buildings which were poorly built with zero to none soundproofing quality. The walls around my bedroom are almost paper thin and I can hear everything happening in his apartment. Also, of course, my bedroom has to be next to his living room which contains his sound system. Isn't that just marvelous? So, 2 weeks into

Tackling Impatience (1)

It's been quite a while. I thought, maybe, I only resort to writing when my thoughts have become too overwhelmed. It almost means as if in the past 2 years I have not overthought for a single moment but it's not true... Many things have changed in my life. I counted the years and the course of events that ran from June till now and the number of people living with me has decreased to none, except for the cat. Maybe he can be counted as a tenth of a human? I don't know. In the most recent months, I have realized a tragic flaw of myself, one that makes every thing a little harder to bear and myself more reckless in action: Impatience.  2 nights ago, I cried to my Mom and then to my boyfriend while telling them how useless I feel I am and that I have accomplished nothing, perhaps, I have only come here to struggle. People keep telling me to try harder and to not give up. But sometimes, I just don't want to try anymore. The only thing I feel like doing has been giving

Kẹt

Dạo này thấy rất khó ở vì cảm giác đúng là mình đang mắc kẹt. Mình muốn xóa hết mọi thứ 1 lần để khỏi phải nghĩ đến cách đối phó dàn xếp như thế nào. Cảm giác đường cùng rồi mà không có nơi nào để chạy đến, rất khó chịu.

Mưa

Hiếm lắm Montreal mới có 1 ngày mưa tầm tã dai nhách làm tưởng nhớ đến Sài Gòn. Cái mưa làm lòng thấy bình thản lạ vì lâu rồi không có cảm giác thân quen này. Nhớ đến tuổi 17 hay buồn vu vơ mỗi khi trời mưa rồi đứng tựa đầu vào cửa sổ nhìn hạt mưa đậu lay lắt trên từng chiếc lá trước sân nhà. Khi đó là một tuổi trể cô đơn, nhưng đầy đủ theo cái ý nghĩa của 1 tâm hồn. Một tuổi trẻ đầy những suy nghĩ kì dị, đôi khi u ám, để cơn mưa nuốt mất rồi lẳng lặng khóc. Giờ ngồi nhìn mưa rơi, ở một nơi khác, một tuổi khác, cứ tự hỏi, con bé ngày đó đi đâu mất rồi. Những nỗi buồn bây giờ quanh quẩn mãi chỉ 1 người. Rồi cứ vậy để cuộc sống của bản thân trôi tuột đi theo người đó. nói cách khác, cảm giác như đã đánh mất mình, hoặc 1 phần nào đó rất "sâu" của mình. Tự thấy bản thân giờ như cái bánh dẹp, chẳng cần mất công mấy để cắn tới phần nhân. Một cái bánh dẹp lép và mỏng manh. Như là gió thổi đừng nào bánh lăn theo đường đó. Lạc giữa một rừng bánh thơm phức. Bởi vậy, cái bánh dẹp lé

Noel

Hông biết mình có đăng bài này chưa nhưng tự dưng ngồi đọc lại (nhân dịp dọn dẹp ổ cứng) thấy nó... phỡn lạ nên muốn đăng lên, sẵn dịp, chúc mừng Noel sớm nửa năm với mọi người :)) ________________________________________________________________________________ Giáng Sinh, Giáng Sinh, mình viết khá nhiều truyện về gã, và chuyện nào cũng nói gã không ưa Giáng Sinh. Thiệt tình thì mình lấy mình làm hình mẫu để viết gã. Gã không ưa Giáng SInh thì mình cũng không ưa Giáng Sinh. Nhưng rồi 1 tin nhắn đến: “Chúc cậu đêm noel và những ngày cuối năm thật vui và ấm áp. Cậu luôn thích noel mà phải không?” Mình có thích Noel? Câu trả lời là : I don’t really hate christmas.:) Mình không ghét nhưng mình sợ GS làm mình tự kỉ. Trước GS mình rất sợ nhưng đến ngày thì mình luôn điên. Chạy vòng vòng chọc phá mọi người, giãy đành đạch đòi đi ăn kem xôi, chụp hình + ăn vụng + làm trò lố trong lớp. Mình muốn có thứ gì đó khác thường cho GS. Tóm lại là mình muốn GS không trôi qua tẻ nhạt hay v

...

Chị bảo em giữ một cuốn nhật kí, kể lại từng ngày em sống với người đó, để biết cảm xúc của em thăng trầm ra sao, từ đó hãy quyết định. Em cũng muốn viết nhật kí kể lể nhiều thứ. Những thứ em suy nghĩ quá nhiều mà từ ngữ như thể viết ra trên mặt. Những thứ kéo em chùng xuống như sợi dây đàn không còn căng được. Em cảm thấy quan hệ con người sao mà phức tạp. Ngay cả chuyện thương yêu tin tưởng 1 người mà cũng phức tạp đến ngần này, em thấy ai nấy tốt nhất đều nên sống một mình vì mình. Tin tưởng có cái giá quá cao, thật khó lấy mà vô cùng dễ bị đánh mất. Cuốn nhật kí em không định viết, em nghĩ tốt nhất là nói hết trên blog. Cơ mà em thấy như vậy không công bằng với người đó, cơ bằng ai hiểu tiếng Việt là đọc được. Em chẳng biết nên làm gì. Thở dài 1 cái.